Chủ Nhật, 24 tháng 9, 2023

LÀM THẾ NÀO ĐỂ CÓ MỘT NƯỚC VIỆT HẠNH PHÚC, HÙNG CƯỜNG ?


LÀM THẾ NÀO ĐỂ CÓ MỘT NƯỚC VIỆT HẠNH PHÚC, HÙNG CƯỜNG ?
(Thế sự phiếm đàm)
Theo công ước quốc tế Montevideo 1933 , Một nước (quốc gia, 国家 ,state, country) với tư cách là một pháp nhân của pháp luật quốc tế cần phải bao gồm những thành tố sau đây: có một lãnh thổ xác định, một tập hợp dân chúng định cư, một chính quyền và có khả năng tham gia vào các mối quan hệ với các nước khác. (The state as a person of international law should possess the following qualifications: (a) a permanent population; (b) a defined territory; (c) government; and (d) capacity to enter into relations with the other states. ) ,Theo cách định nghĩa này thì cư dân (nhân dân) là một thành phần của nước, cũng như chính quyền (là một bộ phận quản trị của quốc gia).
Để có được một nước Viêt hạnh phúc, hùng cường tất nhiên là trách nhiệm của cả cư dân và chính quyền quản trị quốc gia.
Về trách nhiệm của chính quyền thì đã có quá nhiều bài viết rồi. Cứ mở cái mạng xh facebook này ra thì tuyệt đại đa số các stt đền nói đến trách nhiệm của chính quyền. Không sai. Nhưng chỉ có chính quyền chịu trách nhiệm cho sự phục hưng nước Việt thì hoá ra cư dân Việt không có trách nhiệm gì sao ? Mỗ nghĩ mãi và quyết định thử bàn về trách nhiệm của dân Việt. Và Mỗ cũng chỉ giới hạn trong việc bàn về khía cạnh tiêu cực thôi, mặt tích cực đã có quá nhiều bài viết rồi. Mỗ sẽ post ba bài, mục đích đặt vấn đề để cùng nhau tranh luânj. Bài 1 nhận định về trách nhiệm chia rẽ và phân tranh của dân tộc. Bài 2 là bàn về tâm thức Nô lệ và Vọng ngoại. Bài 3 nhằm vào trách nhiệm của Trí thức Việt. Xin bát đầu bằng
BÀI 1
CĂN TÍNH NGƯỜI VIỆT : CHIA CẮT VÀ PHÂN TRANH
Nhìn lại lịch sử lập quốc từ thời trung, cận và hiện đại của người Việt , chúng ta nhận thấy đó là những tiếp nối chia rẽ, thống nhất, phân tranh liên tục. Ngô Quyền giành lại độc lập chưa được bao lâu thì sinh loạn 12 sứ quân. Đinh bộ Lĩnh dẹp được sự phân tranh lập nên Đại Cồ Việt thống nhất, Lý ,Trần tiếp nối, cho đến khi nhà Hồ đoạt quyền, thì lại chia rẽ thành phái quan lại, quý tộc phò Trần, với phái theo họ Hồ,nhân cớ đó mà Nhà Minh xâm lược , phe phò Trần xin làm nô lệ Trung hoa, nước mất nhà tan. Lúc đó thì dân mới tỉnh ra, theo Lê Lợi một lòng đánh ngoại bang và lũ phò Minh, dành lại giang sơn. Chưa được 10 năm thì triều đình chia rẽ, bè phái, hãm hại trung thần tàn khốc, chưa được trăm năm thì vua quan suy thoái, hết sinh ra vua quỷ (Lê Uy Mục) lại tiếp đến vua lợn ( Lê Tương Dực). Lại gươm đao đánh nhau ,quyền về nhà Mạc, nhưng suốt gần trăm năm binh đao chia rẽ phân tranh Mạc- Nguyễn (Kim), Trịnh -Nguyễn chia đôi đất nước…Tây sơn nổi dậy diêt Nguyễn, Trịnh thống nhất giang sơn, diệt Quân thanh do Lê chiêu Thống mời về. Quang Trung mất, Nguyễn Ánh cầu Xiêm, nhờ Pháp và người miền nam, phục hưng nhà Nguyễn. nhưng cũng chi 60 năm thì suy thoái vua ngu dân hèn , mở đường cho Pháp chiếm lục tỉnh, rồi chiêu mộ người Việt lục tĩnh cùng quân Pháp tiến ra đánh chiếm toàn nước Viêt. Tận dụng căn tính chia rẽ của dân tộc Việt, kẻ đô hộ đã thành công chia để trị, tách hẳn nam kỳ ra gần như một quốc gia riêng ( còn di hại đến ngày nay) khiến sau 1945 đất nước giành độc lập thống nhất rồi ,mà một bộ phận khá lớn lại trở cờ theo Pháp lập chính quyên bù nhìn cùng Pháp, Mỹ chia đôi đất nước. Đên khi bọn xâm lược bỏ chạy, đất nước tuy thống nhất nhưng căn tính và tâm lý chia rẽ phân tranh vẫn tồn tại, có khi còn nặng hơn, khiến dân tộc sau gần 50 năm thống nhất vẫn chưa hoá giải hận thù, hoà hợp dân tộc để cùng nhìn về một hướng mà tiến lên….. Tuy không chính thức, nhưng ai theo dõi hiện tình có thể thấy xã hội chia ra phe cờ đỏ với phe cờ vàng. Dù ai đó có hỏi, cờ đỏ đã dựng, cờ vàng đã dẹp gần 50 năm trên mảnh đất chữ S rồi , cớ sao còn có chuyện phe cờ nữa. Xin thưa, dù trong tuyệt vọng, nhưng chia rẽ phân tranh đã là căn tính thì dù vô vọng, thì vẫn cứ lấy một biểu tượng nào đó để thể hiện. Trong từng màu cờ cũng chia rẽ, phân tranh.. Và khi màu cờ đã nhạt , thì có thể là một sự chia rẽ phân tranh khác ,ví như phân tranh giữa độc tài và dân chủ ( dù chẳng rõ ranh giới), hoặc là ( ngớ ngẩn hơn) giữa phe nói tiếng nam với phe tiếng bắc…. Thật không ngoa khi nói rằng chia rẽ, phân tranh đúng là căn tính của dân tộc Việt, nó luôn hiện hữu trong tư duy vô thức, từ kẻ cầm quyền cho đến dân đen, và làm cho dân tộc không nhìn về một hướng, là cản trở số 1 cho sự phát triển của đất nước. Rất nhiều dân tộc khác cũng như vậy, nhưng ta thì tệ hơn ở chỗ các phe luôn hằm hè phân tranh bằng bạo lực, chẳng khác gì mấy quốc gia bộ tộc ở châu Phi, trong khi vn không phải là quốc gia bộ tộc lạc hậu. Cách tốt nhất mà đa số dễ chấp nhận, là đổ tội cho nhà cầm quyền về sự không thể hoá giải được việc dân tộc không hoà giải với nhau, dù mọi chuyện độc lập thống nhất đã an bài gần nửa thế kỷ. Mỗ không phản đối. Nhưng theo Mỗ thì chia rẽ và phân tranh đã nằm trong máu của mỗi cá thể Việt rồi, đó mới là gốc rễ.
…………………


HÙNG CƯỜNG
LÀM THẾ NÀO ĐỂ CÓ MỘT NƯỚC VIỆT HẠNH PHÚC, HÙNG CƯỜNG ?
BÀI 2: TÂM THỨC NÔ LỆ VỌNG NGOẠI CỦA NGƯỜI VIỆT
Lang thang trên mạng, Mỗ bất ngờ đọc đươc ý kiến của một người xa lạ (ngày 15/9/2022) viết về người Viêt (tạm dịch):
Tôi là Kathy McCarty. Tôi là người mang dòng máu Anh, Scotland và Ireland. Tôi đã nghỉ hưu và hiện đang đi du lịch khắp thế giới. Tôi đã sống và làm việc tại Trung Quốc, Hồng Kông, Hàn Quốc, Nhật Bản, Singapore, Indonesia, Malaysia, Úc, Châu Âu và Việt Nam. Nếu bạn là lũ khỉ da trắng (White Monkeys ) hay là tuyên truyền viên Trung Quốc thì đừng phản hồi bài viết của tôi vì tôi không đọc những lời rác rưỡi của bạn đâu.
…Sau khi có cơ hội sống và làm việc tại Việt Nam nhiều năm, tôi phải nói hoàn toàn trung thực rằng không có dân tộc nào trên trái đất như dân tộc Việt Nam. Người Trung Quốc đã nô dịch họ hàng nghìn năm, người Pháp đã bắt họ làm nô lệ hàng 6 thập kỷ. Người Nhật Bản chiếm đóng, nô dịch họ trong 5 năm. Người Mỹ đã tàn sát họ gần 20 năm, vậy mà họ [bây giờ -TGN] vẫn mỉm cười và đối xử nồng hậu với những kẻ thù cũ. Vâng. , đó là sự thật mà bạn tự chứng kiến khi bạn đến Viêt nam . Hiện nay một số kẻ thù cũ là quân nhân Hoa Kỳ đã nghỉ hưu và sống ở Việt Nam. Một số người trong số họ còn làm công việc thiện nguyện ở đó.
Thật là vui khi nghe nhận xét này. Đúng, đó là phẩm chất nhân hậu, bao dung của người Viêt.
Nói về người Việt, Paul Dumer, Toàn quyền Đông Dương, sau là Tổng thống Pháp đã viết trong hồi ký:
“Người An Nam chắc chắn là tộc người ưu trội so với các dân tộc xung quanh. Người Cao Miên, Ai Lao và Xiêm La đều không thể chống lại được họ. Không một dân tộc nào trong Đế quốc các xứ Ấn Độ có những phẩm chất như họ. Phải tới tận Nhật Bản mới có tộc người có phẩm chất của người An Nam và giống như người An Nam. Người An Nam và người Nhật Bản chắc chắn có mối quan hệ thân tộc từ xa xưa. Cả hai đều thông minh, cần cù và dũng cảm. “
Với riêng mình thì Mỗ quý nhất là người Việt có sức sống mãnh liệt. Mỗ đã đi đến nhiều châu lục, làm việc ở nhiều quốc gia , cả văn minh lẫn lạc hậu, nhận thấy sức sống của người Việt không nhất thì cũng nhì thế giới, đến mức trước đây, có lần Mỗ nói trực tiếp với vị lãnh đạo cao nhất đất nước rằng chỉ cần chính quyền đừng có kìm kẹp, o ép , cứ để dân tự do làm ăn thôi, thì đất nước cũng đã khá phồn vinh rồi.
Vậy thì vì sao Mỗ lại còn viết bài này, không khen thì thôi chứ lại còn ngớ ngẩn chỉ ra chuyện khá tiêu cực về một tâm thức của người Việt. Rất đơn giản vì Mỗ là người Việt chính hiệu ( dù từ lúc còn bé cho đến già luôn bị trêu chọc là đồ tây lai, nhưng xin cam đoan thuần chủng Việt cá gỗ 100%), Mỗ yêu và thương người Việt khốn khổ, nên mong người Việt văn minh , đàng hoàng , giàu sang, với khí chất mạnh mẽ khi bước ra thế giới.
##########
Thuở còn bé Mỗ đi học nhờ bên Tàu , chưa có “ lập trường giai cấp”, đọc truyện Tắt đèn của Ngô Tất Tố , bọn trẻ con không ghi nhớ được tội ác của cường hào địa chủ bằng việc thích thú đoạn hội thoại của Nghị Quế với bà Nghi : “-Bà quê lắm! Ðồng hồ của Tây làm ra có bao giờ sai? Bây giờ mười một giờ là đúng. Nhà ta ăn cơm khi sớm.
Bóng nắng xuống thềm gần một hàng gạch.
Xe lửa "một giờ" toe toe hét còi.”
Đọc đoạn văn mỉa mai tài hoa viết năm 1939 này Mỗ chợt nhớ đến cuộc tranh cãi của một nhóm bạn trẻ gần đây , cho rằng : Việt Nam sẽ tốt hơn khi Pháp tiếp tục cai trị chúng ta , và rằng: năm 46-54 các cụ đánh đuổi thực dân Pháp là dại, họ nói rằng Pháp đã mang “văn minh” đến, mang “hiện đại” đến… Thậm chí lên án thế hệ cha ông chúng ta đánh đuổi Pháp là đánh đuổi "một nền văn minh" . Đó phải chăng là tâm thế Nô lệ hay Vọng ngoại, hay là cả hai ? Mà có khác gì đâu khi bây giờ một số không nhỏ người dân Việt , cả trẻ lẫn không còn trẻ, oán thán việc đã đánh đuổi quân xâm lươc Mỹ và thống nhất giang sơn. Mỗ phải nói thật lòng là Mỗ hoàn toàn ủng hộ việc hiện nay Mỹ là đối tác toàn diện và sẽ nâng cấp lên đối tác chiến lược, nhưng phải với tâm thế của đối tác, hợp tác bình đẳng, không phải là chủ tớ như ở một nửa nước trước 75. Các vị tha hồ ném đá Mỗ chuyện này, nhưng nên nhớ Mỗ không phải ếch ngồi đáy giếng hay loại cực đoan bị tẩy não đâu nhé.
Với tâm thế tự hạ mình vọng ngoại hiên nay như thế này khiến ai có hiểu biết chút ít lịch sử VN cận đại hơn trăm rưỡi năm trước cũng không khỏi ái ngại. Gia Long dựng nhà Nguyễn mới hơn 50 năm mà vua quan đã hèn, dân đã yếu, mất chí khí, thờ ơ, bạc nhược , để mất lục tỉnh Nam kỳ vào tay Pháp. Tệ hơn nữa , mặc dù nhiều anh hùng Nam bộ đánh Pháp đến giọt máu cuối cùng như Trương Công Định, Nguyễn Trung Trưc…..thì cũng không ít dân theo Pháp ngay, thậm chí làm lính mộ , và chỉ một số rất ít lính Pháp cùng với lính mộ bản đia, đã đánh chiếm Bắc kỳ bạc nhược như chuyện khôi hài, đã được kể lại thế này :
Chỉ có 120 binh lính Pháp do một đại úy chỉ huy cộng với vài chục lính mộ người Nam kỳ và người châu Á, cùng với 08 khẩu pháo mà hạ thành Hà Nội do một vị đại soái của Đại Nam chỉ huy với 7 ngàn quân, chỉ trong nháy mắt! (chưa đến 1 tiếng đồng hồ trong ngày 20/11/1873)
Nên nhớ khi Đại úy Garnier ra lệnh công thành., quân ta đông gấp vài chục lần quân Pháp, lại là một dân tộc văn minh chứ không còn ở giai đoạn bán khai như người da đen ở châu Phi hay còn dùng công cụ đồ đá như người Azteca ở Mexico. Nếu xáp chiến thì chỉ cần dùng quả đấm cũng có thể đè bẹp quân Pháp. Nên nhớ vũ khí thời đó của quân Pháp cũng khá thô sơ. Ai không tin thì lên xem vết đạn đại bác ở Cửa Bắc thành HN, nó chỉ làm sứt mẻ 3,4 viên đá xây thành với độ sâu choen hoẻn không quá 20cm, dù đến trăm viên đạn như thế bắn trúng cũng không phá nổi cửa Bắc thành HN. Tiếc thay, chỉ vài loạt đạn của quân Pháp, quân ta vứt súng chạy như vịt còn trơ lại vị Tổng đốc bị thương. ….
Các sự khiện tiếp theo còn bi hài hơn. Ngày 05/12/1873, chỉ có 7 lính Pháp và mấy lính mộ đi ca nô đến thành Ninh Bình bắt quan tuần phủ và hạ thành; lúc đó trong thành có 1700 quân trấn giữ. Trời đât ơi, chỉ cần một nhóm trai tráng mà đánh lại như kiểu đánh giữ gái làng thì bọn giặc Pháp này đâu còn đường về!
Chỉ có 50 lính pháp và một số lính mộ tấn công thành Nam Định có hàng ngàn quân, lấy thành Nam dễ như đến thăm nhà, sức kháng cự của hơn ngàn quân ta không đáng kể.
Thành Hải Dương còn thất thủ một cách khôi hài hơn. Chỉ có hơn hai chục lính pháp tấn công thành; táo tợn đến mức đu người lên cánh cửa để nhòm vào trong thành. Sau vài loạt đạn, lãnh binh Vi Văn Đông vội vàng bỏ trốn, quan binh thấy thế cũng trốn sạch. Quân Pháp phá cổng vào thành, thành mất.
Nhiều người cho rằng ta thua Pháp vì súng đạn ta không bằng Pháp. Điều đó không sai nhưng thực ra không hoàn toàn đúng. Súng đạn của quân Nhà Nguyễn cũng được nhập từ phương Tây và chỉ thua súng đạn của pháp một thế hệ. Thậm chí bằng lò rèn thủ công mà ông Cao Thắng ở núi rừng miền trung ( Vụ Quang-Hương Khê) còn chế tạo được gần giống súng của Pháp, giết được bao nhiêu quan quân Pháp +Việt ( của Nguyễn Thân và Ngô đình Khả)
Người dân bắc kỳ lúc đó chỉ nghe đến Tây là hãi, dửng dưng trước thời cuộc, còn kéo nhau đi xem Tây đánh ta. Trước nguy cơ mất nước , vua quan phải mời thổ phỉ cờ đen Trung hoa Lưu vĩnh Phúc đánh hộ.
Tại sao một dân tộc đã từng đánh thắng hàng vạn quân Tống, Nguyên, Minh, Thanh lại bạc nhược như vậy. Cũng vẫn dân tộc ấy thôi 80 năm sau, bằng vũ khí cũng kém hơn đã đánh bại chính đế quốc pháp trang bị tối tân hơn nhiều?!
Từ sự kiện 1975 đến nay cũng đã gần 50 năm rồi, liệu DÂN KHÍ đã suy thoái với tâm thế nô lệ vọng ngoại có khác hơn thời Thiệu Trị Tự Đức hay không? Xin các bạn cho ý kiến.
Sau nữa, Mỗ cũng trộm nghĩ rằng, chưa chắc tất cả những người đang lớn tiếng kêu gọi thoát Trung, chống xâm lăng của Trung+, là những người không mang tâm thế nô lệ vọng ngoại ( Chờ hứng gạch đá rồi ! hihihi).
Ngày nay chắc ngoài Tàu+ ra, chẳng có Tây nào dại mà xâm lược đất nước ta. Nhà sử hoc nổi tiếng Max Hasting đã nói khá chuẩn : người Mỹ đã thất bại về quân sự nhưng ngày hôm nay về văn hóa và kinh tế, các giá trị và văn hóa Mỹ lại chiến thắng. https://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-45574592
Mỗ thấy sự chiến thắng của văn minh, khoa học này là tốt , nên khuyến khích. Chỉ có điều đừng ngu mà để cho rất nhiều thứ đã bị bỏ đi của Tây vẫn xâm lươc , gậm nhấm nước ta nhờ tâm lý nô lệ sùng ngoại của dân ta.
Đầu thập kỷ 80, khi Mỗ sang Mỹ, thấy loại văn hoá thịnh hành một thời như Hippi, Breakdancing…đã gần như chấm hết…nhưng hơn hai chục năm sau được rước về Sài Gòn rồi. lan ra cà nước coi như mode văn hoá hiện đại. Dùng Tiếng Anh thì ưa du nhập street slang Mỹ ( tiếng lóng đường phố) coi như sành điệu, chẳng những trong giới trẻ mà còn phổ biến cho cả trí thức trên mạng xh và ngay cả truyền thông chính thống…Sao chẳng ai ngó xem, người Hàn cũng học văn minh văn hóa phương Tây, mà về tự mình xây nên văn hóa,kinh tế Hàn đến phương Tây phải học theo không kịp !
Mấy hôm trước, một học trò cũ của Mỗ, nay đang là lãnh đạo một cơ sở nghiên cứu khoa học lớn đánh xe đến thăm Mỗ. Anh bạn này rất thích xe , trước đây thì toàn đi SUV Đức, Mỹ và gần đây nhất là lexus Nhật Mỹ. Nhưng hôm nay anh ta khoe “ Em mới đổi xe, sếp xem đây này”. Mỗ ngớ ra” Ơ, cậu chạy Vinfast à”. “ Vâng , con này ngon chẳng kém gì các SUV ngoại đâu.”“ Mình thấy dân chơi xe, dân buôn bán… chê bai, bài xích ghê lắm ?” “ Chuyện bình thường của dân ta mà, cứ thấy hàng nội là chê cái đã, chẳng cần biết mô tê gì !, Em lái nhiều rồi chứ có phải tay mơ đâu.Vừa rồi em chở bọn bạn quốc tế đến dự hội thảo thì thật là sướng và hãnh diện lắm, vì thấy chúng nó được trải nghiệm và trầm trồ, bất ngờ về chất lượng sản phẩm công nghệ cao mà người Việt đã bắt đầu sản xuất được”. Trường hợp nghĩ như anh học trò cũ này là rất hiếm, chắc không đến phần triệu , còn các chủ xế hộp Việt hiện nay ,kể cả chức sắc nhà nước thì hãnh diện cưỡi con xe ngoại, mồm thì bô bô bài xích hàng nội, ( Đọc đến đây chắc khá nhiều bạn tặc lưỡi: Lại ăn tiền để PR khéo cho bọn VượngVin ăn đất rồi ! hihihi )
Thời kỳ sơ khai phát triển công nghiệp ô tô ở Nhât, Hàn , Mỗ đã chứng kiến tâm thế dân họ thì ngược lại, chưa nói là nhà nước họ dồn sức, dồn của hỗ trợ.
Cái tâm lý tự ty vọng ngoại của dân ta nói nó hại nước hại dân thì đa số đều cho là chuyện vô lý, phóng đại. Dân đen thì liên can gì mà quan tâm. Quá liên quan đấy. Ít nhất đây là kho báu marketing của những doanh nhân ma lanh lừa đảo. Có lần, khi ở Mỹ , Mỗ nhận được người thân ở Việt Nam chụp ảnh bao bì một số thuốc bổ-thực phẩm chức năng của Mỹ, có địa chỉ đầy đủ nhờ mua hộ. Mỗ tưởng của Mỹ thật, lân theo địa chỉ thì ngớ ra đó chỉ là địa chỉ những tiệm bán thuốc bé tẹo chưa đầy hai chục m2 ở China Town hay Litle Saigon..và chẳng hề sản xuất thuốc. Họ rất khôn , bao bì ghi là Distributed by……..USA, chữ “distributed” viết nhỏ xíu, ít người ( kể cả Mỗ) để ý, mà chỉ đọc địa chỉ. USA to tướng mà tin theo thôi. Thế là hợp pháp cả ở Mỹ và Việt nam, khách hàng tin sái cổ là thuốc Mỹ, mua ầm ầm. Thật ra nó được làm đâu đó trong hẻm ở Thanh xuân ..HN hay Gò Vấp Sài gòn. Mỗ có thể cam đoan nhiều thực phẩm thuốc chức năng ghi là hàng Tây, Tàu Mỹ, Nhật, Hàn…chính hãng đang chào bán trên Facebook là loại như vậy. Bao nhiêu dân Việt đã hãnh diện xài nước hoa Pháp nổi tiếng nhãn hiệu CHARME PARFUME !,hihihi
Và, xin bạn đừng cười nhạo những người dân nghèo cả tin vội. Bạn là người hiểu biết, đã có công lao, thành tích đóng góp cho đất nước, Bạn có bao giờ tự hỏi mình rằng : VÌ sao mà cả quan và không ít dân ta ( có thể có cả bạn trong đó) đến tận hôm nay vẫn tôn thờ cái lý thuyết của mấy ông Mã-Liệt tận trời Tây, khi mà ở chính quê hương của các ông ấy và hầu khắp các nước khác người ta đã từ bỏ không thương tiếc ?
,
+++++++++++++

 

MY POSTS

 

https://www.facebook.com/100005186430437/posts/pfbid06JKksSWUbiNV4a3Rgd9HxtTBXwn179EnpanCbgqD1wvE7Yyzx42TudBeRC9uLEvBl/

 

https://www.facebook.com/100006108397631/posts/pfbid033qNBqhmAVuni4Y5Y4KfF5ASrT2D1957872pzWndquRW9hEEWgaERWngxNhwc6KWql/

 

https://www.facebook.com/100006108397631/posts/pfbid0Y4Y7qaS2PfkP8mLZLnVEPZKzxW4yz5tbYr1fDUFN6T3pFVf7bbgJss484fcR4RGxl/

 

https://www.facebook.com/100006108397631/posts/pfbid02pMkR7D8AABHuXTmm2vGAYu3dhunu8BtGsFPVFiVBLUUQFWznZJSEncby4sbYeZNnl/

 

https://www.facebook.com/100006108397631/posts/pfbid0asNPbkjzbDeP2zDodAHNCqaWMPHzBV9vh5o8fsxUkfGgq777FBuY9MoCQhGbj7Z4l/

 

https://www.facebook.com/100006108397631/posts/pfbid033qNBqhmAVuni4Y5Y4KfF5ASrT2D1957872pzWndquRW9hEEWgaERWngxNhwc6KWql/

 

https://www.facebook.com/100006108397631/posts/pfbid0375D1hXYd8pU9o2zXTReWYAjkQstoRCuoJRxXeHSWW5r3tbEgbb9mejV4NwvZYxxul/

 

https://www.facebook.com/100006108397631/posts/pfbid0tFVGGahaNUAmFdJ75UAthLqf25ohYA5XPtrM6oX4UpNxeJKufHK4Q4Fx6bkWwGBel/

 

https://www.facebook.com/100006108397631/posts/pfbid0G8WZvocuTYx3uSDeeqAd9eU5EezYjSaUDicqaZin44GVxxUkra5KnjnZtELVRrdRl/

 

HƯNG

https://l.facebook.com/l.php?u=https%3A%2F%2Fieeexplore.ieee.org%2Fabstract%2Fdocument%2F9610618%2Fauthors&h=AT163bf968i2qNuhisWL2YSPTHXdwzFHSpZl76s4VNmCQ9fmfaqymAZjP-4Vdt8bIzfCKDkqnYp1pLf0m6g2u_51gID8e7Z31yrzH25GBiaEeGVMqHpdMFxr9f3fBw4&s=1

 

https://www.facebook.com/100006108397631/posts/pfbid02o8sZ6uwXVCaHg9HE4cA7hubvMqw3Puvxa6dKAUTCJUyEcvsbczVDeEAMp5WsQSDEl/

 

 

DOCUMENTS

 

+ Triết hoc, STEM,  KHAI PHÓNG

https://www.facebook.com/100011491092961/posts/pfbid0PPqrnhPR73fcMdi7CHEJ64jixMAfT9J4HedPKvWkeE3hXkvto57prfMNyhMos1a4l/

 

https://www.facebook.com/100011491092961/posts/pfbid02GrzWNRK5AGbPtkwbJHffyz69ER9r3htKahdKofnTyapUTD5B5oRJKcrmpcAdseNbl/https://www.facebook.com/817349389/posts/pfbid035CyqLgby82J2Nn32crYBXyvhfkAG5yYbzAVwKvV3bPF26g56Z7WBxueq9MJfSWovl/

 

https://www.facebook.com/817349389/posts/pfbid035CyqLgby82J2Nn32crYBXyvhfkAG5yYbzAVwKvV3bPF26g56Z7WBxueq9MJfSWovl/

Thứ Hai, 21 tháng 8, 2023

 BÀI PHÁT BIỂU NHÂN KỶ NIỆM 70 NĂM TRƯỜNG LƯ SƠN-QUẾ LÂM

Lời chào mừng

Kính. thưa các vị quan khách Việt Nam

Kính thưa các thầy các cô

Các bạn bè LS-QL-NN thân mên

 70 năm trước, 1953,, người trẻ nhất trong số học sinh  chúng ta ngồi đây mới lên 7 , cao nhất là 14 tuổi. Cuộc gặp mặt sau 70 năm thật là hiếm có của một gia đình lớn, vâng đúng là một gia đình, vì chúng ta đã sống với nhau   vào cái tuổi đáng ra là gắn bó với cha mẹ anh em ruột thịt nhất , thì chúng ta lại được nuôi dạy lớn lên nơi cách xa gia đình ruột thịt hàng ngàn dăm, ở một nơi xa lạ, nhưng chúng ta đã kết thành một gia đình có anh chi, chú bác là thầy cô, các cô chú Trung quốc Việt nam chăm lo cho từng bữa cơm giấc ngủ, những manh áo tấm chăn, ôm ấp và an ủi chăm lo những lúc cảm mạo, ho  sốt, nhức đầu sổ mũi, lúc buồn nhớ , thương cảm,…để chúng ta được hạnh phúc, vui chơi ,lớn lên với nhau nhự anh em trong một nhà. Chúng ta không  thể  quên nhũng người dân TQ, xa lạ mà thương yêu hết mực những đúa trẻ chúng ta, Chính họ, những người đang không đủ ăn no, mặc ấm mà đã nhường cơm sẻ áo cho những đứa trẻ gầy gò ốm yếu rách nát vì chiến tranh có được cuộc sống và giáo dục đầy đủ lớn dần lên trong tình thương yêu của một đại gia đình. Cuộc gặp mặt hôm nay rất đặc biêt, vì nó là cuộc họp mặt gia đình sau 70 chục năm. Nhìn thấy các bạn chuyện trò quấn quýt bên nhau như những người anh chi em ruột thịt xa nhau lâu ngày, lúc này, tôi nghĩ sẽ là thừa khi tôi được ban liên lạc uỷ quyền cho tôi phát biểu đề dẫn cho cuộc gặp sau 70 năm nay. Tôi vì vậy sẽ không làm mất nhiều thì giờ của các bạn đâu.

  70 năm qua, có những bạn không còn đến được hôm nay.   Vào năm 1968 tháng 7 ngày 19  bạn Nguyễn Phi Hùng phi công MiG17 đã hy sinh khi đang chiến đấu trên bầu trời miền Bắc.Trong các trận không chiến trước khi hy sinh, ngươi anh hùng ,bạn Quế lâm của chúng ta đã hạ được 5 máy bay Mỹ.  5 tháng sau đó tháng 12 /1968 ngày 30 cuối năm một hành động hy sinh anh hùng và đầy thương cảm của Hoàng Kim Giao. Bạn Giao , thiếu sinh quân vùng địch hậu khu 3, năm1953, trên đường cùng đồng đội vượt vùng đich ra chiến khu để tập trung sang Lư sơn, đã bị giặc đuổi đánh một bạn bị hy sinh, Giao bị thương  , mang đến Lư Sơn  một cánh tay bị khoèo. Khi từ biệt Quế Lâm, về nước vào quân đội, tốt nghiệp đại học TH ngành Vật lý, vào chiến trường     Giao đã lập chiến công đặc biệt là tìm được cách phá huỷ bom từ tính và tháo được kíp nổ bom từ trường để gửi về hậu phương nghiên cứu vô hiệu hoá vũ khí tối tân nhất của Mỹ. Trên đường ra bắc nhận nhiệm vụ mới, bạn ấy thấy bom nổ chậm chặn đường tiến quân của ta, mọi người lo lắng không biết cách phá, Giao lại tự nguyện nhận nhiệm vụ tự mình phá bom, không may lần này bom phát nổ, thân xác bạn đã tan tác vào mảnh đất quê hương. Đó là ngày 30/12/68 tại Truông Bồn Nghệ An. Đó là ví dụ một vài anh hùng của cựu học sinh Quế Lâm đã được ghi tên tuổi. Còn không biết bao nhiêu ban chúng ta đã tham gia chiến đấu chông Mỹ từ ngày đầu tiên, bao nhiêu bạn đã ngã xuống, là những anh hùng vô danh, thương binh, liệt sĩ…không thể kể hết. Chì xin nhắc đến bạn Trịnh Thế Phương K5, giáo viên, có lẽ là người đầu tiên vào chiến trường miên nam  và hy sinh năm 1963, 10 năm sau khi đến Lư sơn và 4 năm sau khi rời Nam Ninh, một liệt sĩ vô danh, giờ này vẫn chưa tìm được dấu tích,…

Mỗi người một số phận. May mắn là chúng ta đã giữ được hưởng cuộc sống thanh bình sau cuộc chiến thống nhất đất nước , Chúng ta đã có cơ hội và điều kiện công tác và phát triển bản thân. Vì vậy có lẽ các bạn cũng đồng ý rằng, tôi cũng không nhất thiết điểm lại những đóng góp của học sinh chúng ta, dù đó là những đồng chí uv bộ chính trị, trưởng ban tổ chức tw, đến những uvtww đảng, trưởng ban tw, bộ trưởng, anh hùng lao động, hay những công nhân lành nghề, những tướng lĩnh, sĩ quan, những giáo viên, nhà quản lý, kỹ sư, bác sĩ, văn nghệ sĩ, những nhà khoa học….. Chỉ nên tóm tắt một câu :   100% học sinh đều đã đóng góp hết sức mình cho sự nghiệp bảo vệ và xây dựng tổ quốc. Chúng ta đã xứng đáng là học sinh của Lư Sơn tử đệ học hiệu và Quế lâm dục tài học hiệu. Chúng ta đã luôn làm theo lời dạy bảo của Bác Hồ, người ngay khi mới giành được độc lập năm 45, coi việc học hành của trẻ em phải được đặt lên hàng đầu. Ngay những năm kháng Pháp sau 46-50, tứ bề bị bao vây, vậy mà ở các chiến khu , các trường học vẫn mở dù ở gốc cây sân đình. Và theo các anh vệ quốc quân, là các em nhỏ cũng vào quân đội thành những thiếu sinh quân, vừa chiến đấu vừa học hành., Bác Hồ đã đích thân thương lượng với lãnh đạo Trung hoa , đề nghị giúp cho việc mở trường học trên đất Trung hoa để đưa một số trường học và học sinh Việt nam sang đó yên bình để tập trung dạy và học, đào tạo nên những cán bộ cho kháng chiến kiến quốc. Được phía bạn đồng ý, đầu năm1951, ngay khi biên giời vừa thông, bac Hồ đã trực tiếp chỉ thị cử cán bộ sang TQ cùng với bạn tìm địa điểm với lời dặn” tìm nơi có núi có sông có đất để tăng gia sản xuất” và uỷ nhiệm người thân cận nhất luôn bên cạnh Bác từ khi Bac hoạt động ở Thái Lan,  rồi TQ cho đến hiện tại trực tiếp lo việc này. Đó là bác Đặng văn Cáp, người mà các em bé chúng ta coi như người cha của đại gia đình.

Tháng 8/1951 bác Đặng văn Cáp cùng Gs  Nguyễn văn Chiến và ba cán bộ  là những người đầu tiên  theo đường Tà Lùng Cao bằng- Thủy Khẩu TQ đến Long Châu Quảng Tây   để tim địa điểm thành lập KHX. Đó là làng Tâm Hư của người Choang , cách TP Nam Ninh hơn 10km. Khu học xá Tâm hư -Nam ninh là nơi.mà từ 12/1951 các trường ở Việt bắc như:Trường KH Cơ bản cao cấp, Sư phạm cao câp,trung cấp. Sư  Việt bắc cùng toàn bộ học sinh và giáo sư ( cùng gia đình) chuyển sang. Nghị định thành lập KHX TƯ được bộ trưởng Nguyễn văn Huyên ký ngày  1/10/1951  . Còn Nghị định số 159/NĐ thành lập Trường Thiếu nhi Việt nam của chúng ta ngồi đây thì được ký ngày 19/7/53, hơn hai năm sau đó. Nhưng thật ra, các em nhỏ TSQ Việt nam cũng đã được Bác Hồ cho bí mật đưa qua biên giới không lâu sau khi biên giới được giải phóng.

Ngày 31/7/51 nhóm tiền  trạm 4 người do đại đội trương Phạm huy Phương chỉ huy đến của khẩu Tà Lùng Cao bằng gặp đại diện Quân giải phóng TQ để tổ chức bí mật đưa   khoảng 300 TSQ sang đất bạn, khi qua cầu sát biên giới thì máy bay Pháp đến thả bom và súng của Giải Phóng quân và Vệ quốc quân nhả đạn, đội tiền trạm chạy được qua khỏi cầu và đêm hôm đó 31/7 bốn đại đội TSQ bí mật hành quân qua biên giới lặng lẽ đến Thuỷ Khẩu . Chắc đa số các bạn ngồi đây không biết rằng, ở ngay Thuỷ Khẩu ngày nay có một điểm du lịch có tên Long châu Thuỷ khẩu Trung Việt liệt sĩ lăng viên龙州水口中越烈士陵园Đó là nơi chôn cất các liệt sĩ của quân đội tình nguyện việt nam giúp   Trung quốc mở chiến dịch Thập vạn Đại Sơn từ tháng 6 đến tháng 10/1949 đánh quân Tưởng, giải phóng Thúy khẩu, Long châu, Bằng tường Nam Ninh và Khâm châu…Nhiều bạn không biết, cha ban Chu thị An cựu học sinh Quế lâm là tướng Chu Huy Mân, cùng các tướng Nam Long, Lê Quang Ba..đã chỉ huy về phía Viêt nam trong trận chiến Thập Vạn Đại Sơn đánh tan quân Tưởng ở đất Trung quốc trước khi nước CHND Trung Hoa được thành lập  1/10/1949.

Quay trở lại chuyện lớp TSQ VN bí mật qua được biên giới. Ngày hôm sau, lần đầu tiên được hành quân ban ngày nhưng tuyệt đối bí mật, không được nói tiếng Việt, đoàn TSQ đến được Long Châu cách biên giới 50 km. Đến Tâm Hư hơn một tháng thì lên Quế lâm. Hơn một năm học ở Quế Lâm thì 12/53  hơn 100 TSQ về nước gia nhập quân đội,  ,nhóm ít tuổi còn lại sau đó học hết năm học lại chuyển về TP. Nam ninh, nơi    nước bạn đã xây đã xây cho Khu học xá trường mới.

- Dù đến tháng 7 năm 1953 mới ra quyết định thành lập Trường Thiếu Nhi Việt nam tại Trung Quốc , nhưng gần một năm trước đó Bác Hồ đã chỉ thị Tuyển chọn TSQ  và con em cbcs đang chiến đấu khắp miền đất nước từ nơi xa xôi nhất lúc đó là Bình trị thiên, thanh nghệ tĩnh, khu 3 ra đến việt bắc được hơn 1000 em từ 7 đến14 bắt đầu từ 3/1953 lần lượt hành quân đến thủ đô kháng chiến Việt bắc . Tôi nhớ rất rõ, dù lúc đó mới 11 tuổi,   bác Hồ ở rất xa nhưng từ năm 1952 đã chỉ thị , chọn đươc khoảng một Trung đội   gom từ Huế - Trị- Thiên -Hà tình- Nghệ An  , Trung đội trưởng là  bạn Nguyễn Ổi chỉ huy đội thiếu niên Thành Huế, được Bác Hồ đặt tên là Trần Toản .Chúng tôi đã đi bộ, hành quân ban đêm theo đường rừng , khởi hành 23 tháng  5 đến được Bắc Sơn đã là đầu  tháng 9, Giờ nghĩ lai không hiểu sao mà 10-11 tuổi đệm đi ngày nghỉ , 4 tháng ròng, len lỏi trong rừng vong vèo hơn nửa ngàn cây số, thật là một kỷ luc, mà Bác Hồ đã giúp những đứa trẻ 10-11 tuổi đi tìm chữ lập được. Giống như vậy ,các đoàn từ địa phương gần hơn lần lượt đến Bắc sơn rồi  bàn giao quân số cho Trung Ương, tập trung tại hang Bắc Sơn (Trạm T1) .

Từ đây là đoạn đường hành quân đến Đồng đăng . Đoàn đầu tiên khởi hành từ hang Bắc Sơn là ngày 15/8/1953, hành quân 15 ngày thì đến Trạm T4, hang Phai cam , Đồng Đăng , Từ trạm T4 , các em được bàn giao cho quân GP TQ cùng ban đón tiếp VN, qua Mục Nam Quan sang Bằng Tường bằng Ô tô, nghỉ tại Bằng Tường  TQ ít lâu cho lại sức, thay đổi y phục rồi tiếp tục hành trình xe hỏa đến Nam Xương, Cửu Giang và xe tải lên Lư Sơn.Đoàn cuối cùng ( Đoàn 12) tháng 10/53 đến được Lư Sơn nhập học trường LS Tử Đệ học hiệu.

Ngày 25/8 là ngày   mà đoàn học sinh VN đầu tiên đặt chân đến đỉnh Lư Sơn và chúng ta bây giờ kỷ niệm 70 năm ngày lịch sử đó, gọi là Ngày truyền thống Thành Lập Trường , tức là trường  Con em cán bộ chiến sĩ  đang chiến đấu ở Việt Nam đặt ở Lư Sơn, mà Chính phủ Trung  quốc đặt tên là LƯ SƠN TỬ ĐỆ HỌC HIỆU.

 

- Tháng 4/1954 trường chuyển về Quế Lâm, Khoàng gần 50 TSQ ít tuổi từ lớp 5 trở xuống  , chuyển từ Nam Ninh lên nhập trường, và trường Đổi tên thành QUẾ LÂM DỤC TÀI HỌC HIỆU, học sinh từ vỡ lòng đến lớp 6. Những học sinh nào khi học hết lớp 7 thì chuyển về Nam Ninh.

- Như vậy trong số chúng ta ngồi ở đây, đa số là thành phần Lư Sơn & Quế Lâm, một số nhỏ là thành phần Quế Lâm Nam Ninh, chỉ khoảng 200  thuộc K5-K6 ( không phải tất cả K5) là thành phần đầy đủ Lư Sơn-Quế Lâm-Nam Ninh !

Mới đó mà đã bảy mươi năm. Trải qua bao biến động của lịch sử, của hai đất nước Việt Nam, Trung Hoa, những đổi thay long trời lỡ đất, theo quy luật hoặc bất ngờ khó tưởng tượng nổi, đến cuối những năm 90, chúng ta mới có điều kiện tìm gặp lại nhau. Ở Việt Nam đã thành thông lệ, các lớp gặp nhau hàng năm, 5 năm một lần cả trường lại họp mặt vào ngày này. Chúng ta đã có nhiều đoàn trở lại Lư sơn, Quế Lâm Nam ninh thăm lại trường xưa , cảnh cũ, người quen.Quế lâmDục tài học hiệu xưa núi sau lưng sông Đào hoa trước mặt, nay trở thành Đại học Sư phạm Quảng tây, vẫn còn nhà lưu niệm và bia kỷ niệm của học sinh Việt nam. Con đường đất chạy trước cổng trường nơi luôn có hai chú GPQTQ canh gác, nay đã thành một đường phố lớn gọi là Phố Dục Tài. Chúng ta đã chia nhau, tìm mọi cách để lần ra địa chỉ thầy cô giáo, bác sĩ, y tá, anh chị nuôi người TQ đã nuôi dạy chăm sóc tuổi thơ chúng ta. Bao nhiêu người đã khuất, cuối cùng đầu nhừng năm 2000 chúng ta đã tìm ra và mời được những ân nhân sang Việt nam , tuy tuổi cao sức yếu. Đó là cô giáo Hùng đệ Minh, bác sĩ Đặng Hải Đường, cô y tá Hồ khải Hoa. Gặp lại nhau, mừng mừng tủi tủi , nhưng sung sướng trong niềm an ủi trọn tình vẹn nghĩa !

Vâng , đúng là kẻ còn người mất, chia tay nhau lúc đầu xanh tuổi trẻ, giờ chúng ta gặp lại nhau ôn lại ngày xưa, như ký ức gia đình, như biểu tượng của tình người.

Cô y tá Hồ Khải Hoa, người trẻ nhất trong các cô các chú Trung Quốc lúc bấy giờ mà anh em ta vẫn gọi bằng tên là Cô Hoa, chứ không theo lệ Trung hoa gọi bằng họ như Bác sĩ Đăng, như Lưu sứ trưởng,…Cô Hoa đã rưng rưng nước mắt khi rời việt nam trong chuyến thăm lịch sử, gặp gỡ anh chị em ta, với mấy dòng thơ:

少年 分別 來會

Shàonián fēnbié lǎo lái huì

    時間 情人有情

shíjiān wúqíng rén yǒuqíng

   金錢 情無價

jīnqián yǒujià qíng wú jià

   願為 朋友 珍惜

yuàn wéi péngyǒu gòng  zhēnxī

 

      中國 朋友 胡啟華

6/7/2000

Dịch nguyên văn nghĩa là:

Trẻ chia tay, gặp lại già rồi

Người hữu tình , mặc thời gian trôi

Vàng có giá, tình người vô giá

Nguyện vì bằng hữu mãi muôn đời

 

Thi sĩ vườn nhà phỏng dịch thành thơ:

Trẻ chia tay , gặp lại đã già

 Hữu tình đâu quản bóng câu qua

 Vàng có giá, tình người vô giá

Chung tình bằng hữu,  bạn và ta

 

Trân quý cảm xúc cá nhân của cô Hoa, vàng tiền có giá nhưng tình người là vô giá, tôi đồng cảm xin chia sẻ với mọi người. Chúng ta hôm nay gặp nhau vì sự vô giá, bền vũng mãi mãi của tình bạn, tình thân của các cựu học sinh Lư sơn-Quế lâm- Nam ninh.

Trong cảm xúc thân thương đó, xin Chúc sức khoẻ mọi người

Cảm ơn ban liên lạc đã cử tôi phát biểu

Cảm ơn quý vị và các bạn đã lắng nghe.


Thứ Hai, 10 tháng 10, 2022

 LÀM THẾ NÀO ĐỂ CÓ MỘT NƯỚC VIỆT HẠNH PHÚC, HÙNG CƯỜNG ? ( Thế sự phiếm đàm-BÀI 2)

BÀI 2: TÂM THỨC NÔ LỆ VỌNG NGOẠI CỦA NGƯỜI VIỆT
Cụ Phan chu Trinh hô hào , để quốc gia hùng cường, cần phải KHAI DÂN TRÍ 开民智、CHẤN DÂN KHÍ 振民气、HẬU DÂN SINH厚民生(MỞ MANG DÂN TRÍ, CHẤN HƯNG CHÍ KHÍ DÂN TỘC, NÂNG CAO ĐỜI SỐNG NHÂN DÂN.)
Vế đầu và vế cuối còn dễ đẩy trách nhiệm sang cho NHÀ NƯỚC. Còn vế giữa, CHẤN DÂN KHÍ thì đến cao thủ ĐỔ TẠI như dân KINH LỘ KINH KỲ cũng khó mà đổ tội hoàn toàn cho chế độ , cho nhà nước , cho ngoại bang ….mà không nghĩ đến căn tính, tâm thức của người Việt.
Lang thang trên mạng, Mỗ bất ngờ đọc đươc ý kiến của một người xa lạ (ngày 15/9/2022) viết về người Viêt (tạm dịch):
Tôi là Kathy McCarty. Tôi là người mang dòng máu Anh, Scotland và Ireland. Tôi đã nghỉ hưu và hiện đang đi du lịch khắp thế giới. Tôi đã sống và làm việc tại Trung Quốc, Hồng Kông, Hàn Quốc, Nhật Bản, Singapore, Indonesia, Malaysia, Úc, Châu Âu và Việt Nam. Nếu bạn là lũ khỉ da trắng (White Monkeys ) hay là tuyên truyền viên Trung Quốc thì đừng phản hồi bài viết của tôi vì tôi không đọc những lời rác rưỡi của bạn đâu.
…Sau khi có cơ hội sống và làm việc tại Việt Nam nhiều năm, tôi phải nói hoàn toàn trung thực rằng không có dân tộc nào trên trái đất như dân tộc Việt Nam. Người Trung Quốc đã nô dịch họ hàng nghìn năm, người Pháp đã bắt họ làm nô lệ hàng 6 thập kỷ. Người Nhật Bản chiếm đóng, nô dịch họ trong 5 năm. Người Mỹ đã tàn sát họ gần 20 năm, vậy mà họ [bây giờ -TGN] vẫn mỉm cười và đối xử nồng hậu với những kẻ thù cũ. Vâng. , đó là sự thật mà bạn tự chứng kiến khi bạn đến Viêt nam . Hiện nay một số kẻ thù cũ là quân nhân Hoa Kỳ đã nghỉ hưu và sống ở Việt Nam. Một số người trong số họ còn làm công việc thiện nguyện ở đó. https://www.quora.com/Do-Vietnamese-people-like-Japan
Thật là vui khi nghe nhận xét này. Đúng, đó là phẩm chất nhân hậu, bao dung của người Viêt.
Nói về người Việt, Paul Doumer, Toàn quyền Đông Dương, sau là Tổng thống Pháp đã viết trong hồi ký:
“Người An Nam chắc chắn là tộc người ưu trội so với các dân tộc xung quanh. Người Cao Miên, Ai Lao và Xiêm La đều không thể chống lại được họ. Không một dân tộc nào trong Đế quốc các xứ Ấn Độ có những phẩm chất như họ. Phải tới tận Nhật Bản mới có tộc người có phẩm chất của người An Nam và giống như người An Nam. Người An Nam và người Nhật Bản chắc chắn có mối quan hệ thân tộc từ xa xưa. Cả hai đều thông minh, cần cù và dũng cảm. “
Với riêng mình thì Mỗ quý nhất là người Việt có sức sống mãnh liệt. Mỗ đã đi đến nhiều châu lục, làm việc ở nhiều quốc gia , cả văn minh lẫn lạc hậu, nhận thấy sức sống của người Việt không nhất thì cũng nhì thế giới, đến mức trước đây, có lần Mỗ nói trực tiếp với vị lãnh đạo cao nhất đất nước rằng chỉ cần chính quyền đừng có kìm kẹp, o ép , cứ để dân tự do làm ăn thôi, thì đất nước cũng đã khá phồn vinh rồi.
Vậy thì vì sao Mỗ lại còn viết bài này, không khen thì thôi chứ lại còn ngớ ngẩn chỉ ra chuyện khá tiêu cực về một tâm thức của người Việt. Rất đơn giản vì Mỗ là người Việt chính hiệu ( dù từ lúc còn bé cho đến già luôn bị trêu chọc là đồ tây lai, nhưng xin cam đoan thuần chủng Việt cá gỗ 100%), Mỗ yêu và thương người Việt khốn khổ, nên mong người Việt văn minh , đàng hoàng , giàu sang, với khí chất mạnh , bay cao cùng nhân loại.
##########
Thuở còn bé Mỗ đi học nhờ bên Tàu , chưa có “ lập trường giai cấp”, đọc truyện Tắt đèn của Ngô Tất Tố , bọn trẻ con chưa biết ghi nhớ tội ác của cường hào địa chủ, mà lại thích thú đoạn hội thoại của Nghị Quế với bà Nghị : “-Bà quê lắm! Ðồng hồ của Tây làm ra có bao giờ sai? Bây giờ mười một giờ là đúng. Nhà ta ăn cơm khi sớm.
Bóng nắng xuống thềm gần một hàng gạch.
Xe lửa "một giờ" toe toe hét còi.”
Đọc đoạn văn mỉa mai tài hoa viết năm 1939 này Mỗ chợt nhớ đến cuộc tranh cãi của một nhóm bạn trẻ gần đây , cho rằng : Việt Nam sẽ tốt hơn khi Pháp tiếp tục cai trị chúng ta , và rằng: năm 46-54 các cụ đánh đuổi thực dân Pháp là dại, họ nói rằng Pháp đã mang “văn minh” đến, mang “hiện đại” đến… Thậm chí lên án thế hệ cha ông chúng ta đánh đuổi Pháp là đánh đuổi "một nền văn minh" . Đó phải chăng là tâm thế Nô lệ hay Vọng ngoại, hay là cả hai ? Mà có khác gì đâu khi bây giờ một số không nhỏ người dân Việt , cả trẻ lẫn không còn trẻ, oán thán việc đã đánh đuổi quân xâm lươc Mỹ và thống nhất giang sơn. Mỗ phải nói thật lòng là Mỗ hoàn toàn ủng hộ việc hiện nay Mỹ là đối tác toàn diện và sẽ nâng cấp lên đối tác chiến lược, nhưng phải với tâm thế của đối tác, hợp tác bình đẳng, không phải là chủ tớ như ở một nửa nước trước 75. Các vị tha hồ ném đá Mỗ chuyện này, nhưng nên nhớ Mỗ không phải ếch ngồi đáy giếng hay loại cực đoan bị tẩy não đâu nhé.
Với tâm thế tự hạ mình vọng ngoại hiên nay như thế này khiến ai có hiểu biết chút ít lịch sử VN cận đại hơn trăm rưỡi năm trước cũng không khỏi ái ngại. Gia Long dựng nhà Nguyễn mới hơn 50 năm mà vua quan đã hèn, dân đã yếu, mất chí khí, thờ ơ, bạc nhược , để mất lục tỉnh Nam kỳ vào tay Pháp. Tệ hơn nữa , mặc dù nhiều anh hùng Nam bộ đánh Pháp đến giọt máu cuối cùng như Trương Công Định, Nguyễn Trung Trưc…..thì cũng không ít dân theo Pháp ngay, thậm chí làm lính mộ , và chỉ một số rất ít lính Pháp cùng với lính mộ bản đia, đã đánh chiếm Bắc kỳ bạc nhược như chuyện khôi hài, đã được kể lại thế này :
Chỉ có 120 binh lính Pháp do một đại úy chỉ huy cộng với vài chục lính mộ người Nam kỳ và người châu Á, cùng với 08 khẩu pháo mà hạ thành Hà Nội do một vị đại soái của Đại Nam chỉ huy với 7 ngàn quân, chỉ trong nháy mắt! (chưa đến 1 tiếng đồng hồ trong ngày 20/11/1873)
Nên nhớ khi Đại úy Garnier ra lệnh công thành., quân ta đông gấp vài chục lần quân Pháp, lại là một dân tộc văn minh chứ không còn ở giai đoạn bán khai như người da đen ở châu Phi hay còn dùng công cụ đồ đá như người Azteca ở Mexico. Nếu xáp chiến thì chỉ cần dùng quả đấm cũng có thể đè bẹp quân Pháp. Nên nhớ vũ khí thời đó của quân Pháp cũng khá thô sơ. Ai không tin thì lên xem vết đạn đại bác ở Cửa Bắc thành HN, nó chỉ làm sứt mẻ 3,4 viên đá xây thành với độ sâu choen hoẻn không quá 20cm, dù đến trăm viên đạn như thế bắn trúng cũng không phá nổi cửa Bắc thành HN. Tiếc thay, chỉ vài loạt đạn của quân Pháp, quân ta vứt súng chạy như vịt còn trơ lại vị Tổng đốc bị thương. ….
Các sự khiện tiếp theo còn bi hài hơn. Ngày 05/12/1873, chỉ có 7 lính Pháp và mấy lính mộ đi ca nô đến thành Ninh Bình bắt quan tuần phủ và hạ thành; lúc đó trong thành có 1700 quân trấn giữ. Trời đât ơi, chỉ cần một nhóm trai tráng mà đánh lại như kiểu đánh giữ gái làng thì bọn giặc Pháp này đâu còn đường về!
Chỉ có 50 lính pháp và một số lính mộ tấn công thành Nam Định có hàng ngàn quân, lấy thành Nam dễ như đến thăm nhà, sức kháng cự của hơn ngàn quân ta không đáng kể.
Thành Hải Dương còn thất thủ một cách khôi hài hơn. Chỉ có hơn hai chục lính pháp tấn công thành; táo tợn đến mức đu người lên cánh cửa để nhòm vào trong thành. Sau vài loạt đạn, lãnh binh Vi Văn Đông vội vàng bỏ trốn, quan binh thấy thế cũng trốn sạch. Quân Pháp phá cổng vào thành, thành mất.
Nhiều người cho rằng ta thua Pháp vì súng đạn ta không bằng Pháp. Điều đó không sai nhưng thực ra không hoàn toàn đúng. Súng đạn của quân Nhà Nguyễn cũng được nhập từ phương Tây và chỉ thua súng đạn của pháp một thế hệ. Thậm chí bằng lò rèn thủ công mà ông Cao Thắng ở núi rừng miền trung ( Vụ Quang-Hương Khê) còn chế tạo được gần giống súng của Pháp, giết được bao nhiêu quan quân Pháp +Việt ( của Nguyễn Thân và Ngô đình Khả)
Người dân bắc kỳ lúc đó chỉ nghe đến Tây là hãi, dửng dưng trước thời cuộc, còn kéo nhau đi xem Tây đánh ta. Trước nguy cơ mất nước , vua quan phải mời thổ phỉ cờ đen Trung hoa Lưu vĩnh Phúc đánh hộ.
Tại sao một dân tộc đã từng đánh thắng hàng vạn quân Tống, Nguyên, Minh, Thanh lại bạc nhược như vậy. Cũng vẫn dân tộc ấy thôi 80 năm sau, bằng vũ khí cũng kém hơn đã đánh bại chính đế quốc pháp trang bị tối tân hơn nhiều?!
Từ sự kiện 1975 đến nay cũng đã gần 50 năm rồi, liệu DÂN KHÍ đã suy thoái với tâm thế nô lệ vọng ngoại có khác hơn thời Thiệu Trị Tự Đức hay không? Xin các bạn cho ý kiến.
Sau nữa, Mỗ cũng trộm nghĩ rằng, chưa chắc tất cả những người đang lớn tiếng kêu gọi thoát Trung, chống xâm lăng của Trung+, là những người không mang tâm thế nô lệ vọng ngoại ( Chờ hứng gạch đá rồi ! hihihi).
Ngày nay chắc ngoài Tàu+ ra, chẳng có Tây nào dại mà đem quân đến xâm lược đất nước ta. Nhà sử hoc nổi tiếng Max Hasting đã nói khá chuẩn : người Mỹ đã thất bại về quân sự nhưng ngày hôm nay về văn hóa và kinh tế, các giá trị và văn hóa Mỹ lại chiến thắng. https://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-45574592
Mỗ thấy sự chiến thắng của văn minh, khoa học này là tốt , nên khuyến khích. Chỉ có điều đừng ngu mà để cho rất nhiều thứ đã bị bỏ đi của Tây vẫn xâm lươc , gậm nhấm nước ta nhờ tâm lý nô lệ sùng ngoại của dân ta.
Đầu thập kỷ 80, khi Mỗ sang Mỹ, thấy loại văn hoá thịnh hành một thời như Hippi, Breakdancing…đã gần như chấm hết…nhưng hơn hai chục năm sau được rước về Sài Gòn rồi. lan ra cà nước coi như mode văn hoá hiện đại. Dùng Tiếng Anh thì ưa du nhập street slang Mỹ ( tiếng lóng đường phố) coi như sành điệu, chẳng những trong giới trẻ mà còn phổ biến cho cả trí thức trên mạng xh và ngay cả truyền thông chính thống…Sao chẳng ai ngó xem, người Hàn cũng học văn minh văn hóa phương Tây, mà về tự mình xây nên văn hóa,kinh tế Hàn đến phương Tây phải học theo không kịp !
Mấy hôm trước, một học trò cũ của Mỗ, nay đang là lãnh đạo một cơ sở nghiên cứu khoa học lớn đánh xe đến thăm Mỗ. Anh bạn này rất thích xe , trước đây thì toàn đi SUV Đức, Mỹ và gần đây nhất là lexus Nhật Mỹ. Nhưng hôm nay anh ta khoe “ Em mới đổi xe, sếp xem đây này”. Mỗ ngớ ra” Ơ, cậu chạy Vinfast à”. “ Vâng , con này ngon chẳng kém gì các SUV ngoại đâu.”“ Mình thấy dân chơi xe, dân buôn bán… chê bai, bài xích ghê lắm ?” “ Chuyện bình thường của dân ta mà, cứ thấy hàng nội là chê cái đã, chẳng cần biết mô tê gì !, Em lái nhiều rồi chứ có phải tay mơ đâu.Vừa rồi em chở bọn bạn quốc tế đến dự hội thảo thì thật là sướng và hãnh diện lắm, vì thấy chúng nó được trải nghiệm và trầm trồ, bất ngờ về chất lượng sản phẩm công nghệ cao mà người Việt đã bắt đầu sản xuất được”. Trường hợp nghĩ như anh học trò cũ này là rất hiếm, chắc không đến phần triệu , còn các chủ xế hộp Việt hiện nay ,kể cả chức sắc nhà nước thì hãnh diện cưỡi con xe ngoại, mồm thì bô bô bài xích hàng nội, ( Đọc đến đây chắc khá nhiều bạn tặc lưỡi: Lại ăn tiền để PR khéo cho bọn VượngVin ăn đất rồi ! hihihi )
Thời kỳ sơ khai phát triển công nghiệp ô tô ở Nhât, Hàn , Mỗ đã chứng kiến tâm thế dân họ thì ngược lại, chưa nói là nhà nước họ dồn sức, dồn của hỗ trợ.
Cái tâm lý tự ty vọng ngoại của dân ta nói nó hại nước hại dân thì đa số đều cho là chuyện vô lý, phóng đại. Dân đen thì liên can gì mà quan tâm. Quá liên quan đấy. Ít nhất đây là kho báu marketing của những doanh nhân ma lanh lừa đảo. Có lần, khi ở Mỹ , Mỗ nhận được người thân ở Việt Nam chụp ảnh bao bì một số thuốc bổ-thực phẩm chức năng của Mỹ, có địa chỉ đầy đủ nhờ mua hộ. Mỗ tưởng của Mỹ thật, lân theo địa chỉ thì ngớ ra đó chỉ là địa chỉ những tiệm bán thuốc bé tẹo chưa đầy hai chục m2 ở China Town hay Litle Saigon..và chẳng hề sản xuất thuốc. Họ rất khôn , bao bì ghi là Distributed by……..USA, chữ “distributed” viết nhỏ xíu, ít người ( kể cả Mỗ) để ý, mà chỉ đọc địa chỉ. USA to tướng mà tin theo thôi. Thế là hợp pháp cả ở Mỹ và Việt nam, khách hàng tin sái cổ là thuốc Mỹ, mua ầm ầm. Thật ra nó được làm đâu đó trong hẻm ở Thanh xuân ..HN hay Gò Vấp Sài gòn. Mỗ có thể cam đoan nhiều thực phẩm thuốc chức năng ghi là hàng Tây, Tàu Mỹ, Nhật, Hàn…chính hãng đang chào bán trên Facebook là loại như vậy. Xem cái ảnh kèm theo stt này để thấy bao nhiêu dân Việt đã hãnh diện xài nước hoa Pháp nổi tiếng nhãn hiệu CHARME PARFUME chế tạo bên kênh rạch Bình Chánh !,hihihi
Và, xin bạn đừng cười nhạo những người dân nghèo cả tin vội. Bạn là người hiểu biết, đã có công lao, thành tích đóng góp cho đất nước, Bạn có bao giờ tự hỏi mình rằng : VÌ sao mà cả quan và không ít dân ta ( có thể có cả bạn trong đó) đến tận hôm nay vẫn tôn thờ cái lý thuyết của mấy ông Mã-Liệt tận trời Tây, khi mà ở chính quê hương của các ông ấy và hầu khắp các nước khác người ta đã từ bỏ không thương tiếc ?
Với cái tâm thức NÔ LỆ VỌNG NGOẠI như vậy , cùng CĂN TÍNH là CHIA CẮT VÀ PHÂN TRANH thì có thể CHẤN DÂN KHÍ 振民气 được không ?
Nước Việt có hùng cường được không , nếu dân tộc không tìm cách TỰ CHẤN HƯNG DÂN KHÍ ?
Mời mọi người thoải mái tranh cãi, ném đá hay cho kẹo ,( Tuỳ phản ứng, nếu thuận lợi, Mỗ sẽ post tiếp bài 3: TRÁCH NHIỆM CỦA TRÍ THỨC VIỆT)
+++++++++++++
Xem
[Bài 1: CĂN TÍNH NGƯỜI VIỆT : CHIA CẮT VÀ PHÂN TRANH tại link này :
Có thể là hình ảnh về ‎9 người, mọi người đang đứng và ‎văn bản cho biết '‎Nước hoa của Linh, vợ của Huấn Hoa Hồng. Bà trùm của nước Pháp Charme Perfume mết in Bình Chánh Chứa bằng thùng nhựa và can nhựa nó mới oách xà lách! nng UMAME சத LUB IRE'S MỘI MOIGUANG OVERTISING 6699 090 0904646699 40ه 中谷海运 GOLDSUN CHARME PERFUME COTm NƯỚC HOA PHÁP CHO NGƯỜI VIỆT +3‎'‎‎
Nguyễn Thế Hùng, Chien Nguyen Dinh và 42 người khác
11 bình luận
4 lượt chia sẻ
Thích
Bình luận
Chia sẻ

11 bình luận

Phù hợp nhất

  • HT Lãng Tử
    Thời đại Toàn cầu hóa rồi mà bác dùng mấy chữ "nô lệ vọng ngoại" rồi đem mấy chuyện thực phẩm chức năng ra để so sánh chẳng khác gì đánh bùn sang ao. Tất nhiên ko phải cái gì của Mỹ và phương Tây cũng tốt nhưng tốt nhiều xấu ít. Ở Việt nam ko phải cái … 
    Xem thêm
    • Tác giả
      Gia Ninh Trần
      HT Lãng Tử : 1) Chỉ có thể và nên nêu những chuyện ai cũng hiểu được. Nói những chuyện lý luận cao siêu mơ hồ thì ích gì, ai chẳng có một bồ lý luận kiểu đó.
      2) Đồng ý với bạn về trách nhiệm của tầng lớp trí thức ít nhất là trong việc CHẤN DÂN KHÍ.Bài … 
      Xem thêm
      • Thích
      • Phản hồi
      • 1 tuần
      • Đã chỉnh sửa
  • Trong Chi
    Trên 2 bàn tay tôi ông là người thứ bảy, còn ba ngón nữa tôi đang đi tìm, thưa Giáo sư. Chỉ mong cho có đến người thứ 1000 là OK . Bắc thang lên hỏi ông Trời, nhưng thang quá ngắn, GS ạ.
  • Hoang Nguyen Ngoc
    Cám ơn bài viết của anh!
  • Hoang Nguyen Ngoc
    Bài em viết năm 2021 đây ạ:
    Giáo Dục Việt Nam thời kỳ thuộc địa (trước tháng 8 năm 1945):… 
    Xem thêm
  • Chien Nguyen Dinh
    Em nhất trí. Trách người (nhất là chính quyền) thì rất dễ, tự trách mình (nhất là "chúng mình") khó hơn nhiều. 😂
  • Manh Hung
    Tks GS ..rất đúng dân ta vốn ghen ăn tức ỏ nhưng với Tây thì ngoan ngoãn cúi đầu
  • Ngà Ngô
    Ủng hộ ý kiên của bác trân gia ninh về chủ đề mà bác đã nêu ra
  • Si So Mai
    Tui xin góp một ý nhỏ về chuyện vọng ngoại , thậm chí oán trách cha ông đã đánh đuổi thực dân Pháp ví như đánh đuổi một nền văn minh ... Ấy là do giáo dục , cả trong gia đình , nhà trường và xã hội . Không nói thế hệ thời chiến tranh , một bộ phận dân … 
    Xem thêm
    • Thích
    • Phản hồi
    • 6 ngày
    • Đã chỉnh sửa
  • Lý Nhân Kiệt
    Dân trí dân khí xuống thấp là nhờ sự cai trị ngưu dân của đảng cộng sản đấy cụ ạ.
    Nhưng tương lai không xa chúng ta sẽ trở thành cường quốc số một thế giới với thủ đô là Bắc kinh 😂
  • Ngà Ngô
    Ủng hộ cách đạt vấn đề tìm hiểu nguyên nhân của mọi nguyên nhân để thực đẩy sự phát triển đất nước ta ngày càng tốt đẹp bên vững hơn hùng mạnh hơn tự tin
Viết bình luận...